Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia ,đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ
có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt
tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì
nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân
gian gọi là bệnh đần.
Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó:
"Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa". Vì sợ anh làm hại nó nên
mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong
căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó,
thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống...
Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi
tập nói ,tập đi ,thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám
bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh.
Ông bà nội trút hết thất vọng và uất
ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện
nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi. Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn,
anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như
sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó:
"Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?".
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm
mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi:
"Đến đây cầm tay em một tí này". Anh nó vội trốn đi, miệng lắp
bắp nói liên tục không rõ: "Không... không cầm... truyền bệnh,
truyền bệnh". Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho
mợ, vẫn là cười ngốc thôi
Nó lớn dần,
đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó
mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi
chỗ khác. Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và
khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó
làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một
động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem.
Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà,
không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ
còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ
không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: "Ăn... ăn... em
ăn đi". Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy
đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn
người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.
Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng
anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là
nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía
ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét:
"Anh, anh". Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi
anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi
đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi
thật rõ một tiếng: "Anh". Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa
chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm
lem đầy vai áo nó
Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là "em thằng
ngốc". Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận
ghét anh nó. Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta
đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên
- là anh trai nó. Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc
bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa
thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận
mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như
thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: "Ai bảo anh quản
chuyện người khác, anh là thằng ngốc". Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ
nhìn theo bóng nó khuất xa dần.
Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi
dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: "Đánh... đánh
con, đừng đánh em". Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho
nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác
anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra,
xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại
chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: "Ăn... ăn, em
ăn đi". Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần,
anh nó chạy theo quấn quýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo
vào mồm nó. Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm
nước mắt.
Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố
mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học
là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà
và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.
Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh
vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc
vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc
là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc
áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó
phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn
lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm
qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu. Anh nó vẫn
cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng
gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần
ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng
nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh:
"Đẹp không? Có hợp không?". Anh nó gật đầu, ngoác miệng
cười. Nó viết lên giấy hai chữ "huynh đệ" rồi chỉ cho anh
chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa
là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em.
Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành "đệ
huynh". Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1,
không có nó thì không có anh.
Nói đến đời
sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó
quên mất người anh trai nơi quê nhà.
Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh
đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó:
"Nói chuyện với anh con mấy câu này". Anh tiếp điện thoại, đợi
thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: "Thôi cúp máy đi,
anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con
đó". Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói
với anh rằng: "Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh
những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều
quà". Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không
muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một
anh trai đần độn.
Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên
kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong
miệng nhưng lòng nó đắng nghét. Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to:
"Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này". Thế
nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh
gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa
Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng:
"Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không
biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa". Bố mẹ
nó úp mặt khóc...
Một mình nó đứng bên dòng sông, ký ức về
anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ "huynh
đệ". Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể
nhận ra anh nó viết "đệ huynh".
|
Chiều sang thăm QL, đọc bài viết thật cảm động...
Trả lờiXóaChúc QL luôn vui hạnh phúc và có nhiều bài viết hay!
Em cám ơn chị đã sang thăm em , chúc chị ngày chủ nhật nhiều niềm vui bên gia đình !
XóaAnh luôn cho em một cảm xúc không tả được. Cứ nghèn nghẹn khi đọc. Lời văn thật thà như con người miền Tây của xứ mình, trước sau vẫn vậy, đi đâu vẫn thế.
Trả lờiXóaNgười anh đó thật ...đáng thương và tình cảm biết bao. Sinh ra đã thiệt thòi. Mình cũng không trách cha mẹ thương người em nhiều hơn được vì...có ai ở vào cảnh đó mới hiểu .
Đến khi nhận ra thì...muộn quá rồi. Cả đời anh là chuỗi hy sinh, vô tư cho đi, không cần nhận lại gì.
Một câu chuyện đau đến đắng lòng.
Mai mốt kể chuyện buồn em nghe, em buồn hoài, em hết chanh chua nỗi luôn à nghen !
Cuối tuần vui vẻ nha anh !
Rất vui khi gặp lại Thùy tại nhà QL. và có lời nhận xét bài này rất hay , Anh sẽ cố gắng viết những bài thật cảm động cho em đọc nhé , nhưng em mà hết chanh chua là anh buồn lắm đó ,hihi
XóaChủ nhật nhiều niềm vui Thùy nhé !
em kiện anh vì nói em chanh chua nghe ! mai mốt anh nói em chnah...ngọt đi hén ! hì hì
XóaVâng , anh sẽ gọi Chanh Ngọt nhé . hihi
XóaChúc em ngày đầu tuần nhiều niềm vui , và thành công trong công việc !
MT sang thăm QL , cuối tuần nhiều niềm vui , yêu thương ..QL nhé
Trả lờiXóaRất vui khi Mực Tím Sang thăm QL .Ngày chủ nhật thật vui Mực Tím nhé !
XóaChị sang chúc em đêm an giấc và ngày đầu tuần vui bên công việc nha em trai. Chị sẽ đọc bài sau nha Quốc Lạc.
Trả lờiXóaEm rất vui khi chị sang thăm QL , chúc chị ngày chủ nhật mua may bán đắc .
XóaMột ôổi buồn sâu lắng, một tình cảm êến cùng, một nết gì đó giống với "Lâm Xung". chúc bạn này mới vui vẻ.
Trả lờiXóaChúc Anh Mẫn ngày đầu tuần vui vẻ và thành đạt trong cuộc sống !
XóaBài viết thật cảm động và thương cho người Anh quá Quốc Lạ à, Anh tuy có hơi ngốc 1 tí nhưng khg vì thế mà khg hiểu chuyện và sống thật tình cảm phải khg Quốc Lạc, Chị vừa đọc mà nước mắt rơi lúc nào khg hay nữa em trai à, cám ơn em đã chia sẻ nha. Chúc Em mãi bình yên và nhiều hạnh phúc hơn nha Quốc Lạc.
Trả lờiXóaCuộc sống là vậy đó chị ! Càng đi sâu vào cái xã hội này càng thấy phức tạp. càng yêu những phút giây bình yên. tình nghĩa anh em , tình bè bạn ..........
XóaChúc chị ngày đầu tuần luôn gặp may mắn , vui vẻ chị nhé !
Bài viết thật xúc động.
Trả lờiXóaMột tuần mới an lành nhé Quốc Lạc!
Rất vui khi anh TƯ sang thăm em . chúc anh tuần mới nhiều niềm vui anh nhé !
XóaAnh đến thăm em đây. chúc Quốc Lạc vui....
Trả lờiXóaEm rất vui khi Anh Thin Ho sang thăm em , chúc anh ngày mới nhiều niềm vui !
XóaNhìn cậu bé này giống Lạc khi còn nhỏ quá!........hiiiiiiiiiiiiiiiii......Sang chọc Lạc cho vui....chúc Lạc vui nhé....
Trả lờiXóaRất vui khi Trang Thăm Quốc Lạc , Trang nhìn cậu Bé đó giống Lạc không , hijhi
Trả lờiXóaChúc Trang ngày mới thật vui nhé !
Câu chuyện thật cảm động
Trả lờiXóaThế mới biết tình nghĩa thiêng liêng vô cùng em nhỉ…
Một chiều thật nhiều niềm vui em nhé !
Rất vui khi anh sang thăm em , Chúc anh ngày mới ấm áp tình thương !
Trả lờiXóabài viết của LẠC làm anh rơi nước mắt nè...bởi vì hồi nhỏ anh cũng chỉ có 2 anh em,rồi cha mẹ chia tay,người anh theo cha,còn HAI theo mẹ..rồi mẹ tái giá.HAI kg thể chịu nổi sự ức hiếp của những người anh con riêng chồng sau của mẹ.dù mới 7t đã trốn nhà sống một đời lang bạt cho đến lớn...trong những lúc tủi buồn và cô đơn hay bị ức hiếp,HAI thèm lắm tình cảm chở che của người anh ruột thịt..
Trả lờiXóaRất vui khi anh Hai sang thăm QLạc . và cùng chia sẽ trong bài viết này , Mỗi đứa trẻ đều có tuổi thơ , nhưng không ai giống ai ,âu đó cũng do duyên phận ,
Trả lờiXóaEm cũng đồng cảm với anh Hai khi sống mà không có người thân bên cạnh rất buồn tủi và cô đơn ......
Sau đây em xin chúc cho anh Hai lúc nào cũng vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình !
Ở nhà chẳng biết làm gì.,đến thăm em đây.,vui không Quốc Lạc..?
Trả lờiXóaRất vui khi anh Thin Ho sang thăm QL , ngày cuối tuần vui nhiều anh nhé !
Xóamột entry rất hay
Trả lờiXóaRất vui Quang Minh Trần sang thăm QL nhé !
Xóamượn lụa bày tỏ lòng vàng
Trả lờiXóanhớ thời lụa chuyển nguyệt tàn sao sa
ngắm lụa ánh mắt trăm hoa
cái môi cái má ngọc ngà dáng tiên
lụa yêu từ thuở giao duyên
vần thơ tập tểnh họa lên chữ tình
thời gian in bóng in hình
con tim sao cứ nặng tình với ai
nhiều đêm thao thức thở dài
bên bàn máy tính hình hài mơ hoa
lụa ơi có hiểu chăng ta
biển lòng xào xạt xót xa bến nào
nhớ ai lặng ngắm trời sao
ánh sao rạng rở ngở hầu lụa đây
tình say chuốt rượu tim gầy
hồn thơ lạc nữa cành mai lụa nào
thân giờ tàn tạ hư hao
làm sao quen hởi má đào xa xôi
bia tình ghi chữ âu sầu
chôn vùi một nắm nhạt nhàu nghĩa trang
thời gian hương khói bay lan
tan nhòa trong gió phất phang lụa đào
Ta nhớ ai… ừ ta nhớ Lụa ...
Trả lờiXóaĐã bao lần trăn trở đêm dài
Nhớ bước chân chim chiều hò hẹn
Suối tóc thề e ấp bờ vai
Ta xót xa… ừ ta xót xa
Bao nhiêu năm làm kẻ xa nhà
Bỏ lại sau lưng lời ước thệ
Để bây giờ mình ta với ta
Ta cố quên… ừ ta cố quên
Chuyện tình yêu một thuở êm đềm
Mượn chút men cay vùi thương nhớ
Cho qua dần ngày tháng buồn tênh
Bài thơ quang minh trần rất hay , Chúc anh ngày cuối tuần vui vẻ nhé !
Ghé thăm bạn, chúc bạn bưởi chiều thật ấm áp nhé, bài viết nầy cảm động quá.
Trả lờiXóaRất vui khi anh Mẫn sang thăm QL , chúc anh ngày mới thêm vui !
Trả lờiXóa