Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

Kẻ Nhà Quê





Tôi là một kẻ nhà quê 
Hồn tôi cỏ mọc chân đê bốn mùa 
Hồn tôi một tiếng gà trưa
Tự thời xa ấy , vẳng đưa về nguồn 


Hồn tôi một chút dế buồn 
Giang hồ chí lớn , cỏ vườn buộc chân 
Thơ tôi lời của nông dân 
Hoa đồng cỏ nội , chỉ ngần ấy thôi 


Khi vui thơ hát thành lời 
Khi buồn thơ gữi gió trời thổi bay 
Đôi khi thơ giống người say 
Bao nhiêu gan ruột , đem bày hết ra 


Trời còn làm hạt mưa sa 
Thì còn hoa mướp hoa cà thơ gieo 
Rượu ngon đâu đến nhà nghèo 
Nước trời mong giọt trong veo đầu mùa 


Mưa tốt lúa , nắng tốt dưa 

Thơ là câu chuyện nắng mưa ngày thường 
Rạ rơm hồn vẩn còn thương 
Trách sao thơ mãi vấn vương khói đồng 


Vì còn yêu quá hương bùm 
Mơ vì thơ đó vẩy vùng đâu xa 
Trúc tre buộc mối quê nhà 
Càng đi xuống phố càng ra vụng về 


Tôi là một kẻ nhà quê 
Hồn tôi gió lộng chân đê bốn mùa ...!

....................QL................................

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2016

Tháng Tám về!





Tháng Tám về! Mang yêu thương gửi vào trong gió, gom góp hương Thu ngọt ngào trong khoảnh khắc giao mùa xuyến xao, gởi cho ai đó chút nhớ, chút thương, chút vấn vương của nồng nàn Mùa trên làn tóc, gởi cho ai đó những an nhiên màu nắng trong nụ cười rạng rỡ hiền ngoan mỗi sớm mai!
Tháng Tám về! Mang đến bao làn gió mới dịu dàng, mơn man dâng tràn cảm xúc. Ta vẫn sống với trọn vẹn yêu thương, chân thành, vẫn tiếp tục bước đi trong hành trình về ngày mai. Hy vọng những ước nguyện tinh khôi cùng sự nỗ lực mỗi ngày sẽ giúp ta làm được bao điều ý nghĩa bình dị với trái tim đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Tháng Tám về! Chào Mùa Thu chớm đến, chào rung động của những cung bật cảm xúc không thể nói thành lời, trao cho nhau cái nắm tay thật chặt dành cho những trái tim đồng vọng thân thương. Chào mùa vàng lặng lẽ, dịu dàng, đủ dệt nồng nỗi nhớ, niềm thương để cho ta và bạn cùng thao thức suốt những đêm dài bởi những ký ức dịu êm....!

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

CÓ MỘT NGƯỜI....!

Có một người chỉ để giấu đi thôi
Sâu vào tim không cho ai nhìn thấy
Dù lòng ta thương họ nhiều biết mấy
Nhưng chỉ đành...Thầm lặng dõi phía sau...!

Có một người nghĩ đến chợt nhói đau
Gần lắm đấy mà sao không với tới
Nhớ và quên, yêu thương và chờ đợi
Bỗng thấy mình...Đi lạc giữa mênh mông...!

Có một người...Đơn giản gọi người dưng
Không phải bạn, không phải là tri kỉ
Nhưng dáng họ khắc sâu vào suy nghĩ
Vừa xót xa...Vừa ấm áp ngọt ngào...!

Cuộc đời ta...Người lặng lẽ bước vào
Rồi bước ra nhẹ nhàng như cơn gió
Ai cũng có một người như thế đó
Chỉ để thương...Và giấu kín trong lòng...!

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

Giấu !!!

Bé muốn giấu vào tim
Từng nốt trầm sâu lắng
 Bé dại khờ ngốc nghếch 
Chẳng giấu nổi niềm thương

 Bé muốn giấu vấn vương 
Đằm sâu trong góc nhớ
 Nắng ngập ngừng bên cửa
 Chẳng giấu  nổi ngu ngơ 

Bé muốn giấu giấc mơ 
Trong ngọt ngào ký ức
 Cơn mưa về bối rối 
Ướt nhèm cả câu thơ 

Bé muốn giấu dại khờ 
Thật sâu trong đáy mắt 
Gió vô tình ào ạt 
Làm hoen đôi mi gầy 

Bé muốn giấu bàn tay
 Thật sâu trong túi áo 
Heo mây về chật chội 
Lạnh cóng nét hao gầy

 Bé muốn giấu tháng ngày 
Vào trong câu chuyện kể
 Bé thì thầm thật khẽ 
Lời ướt nguyện an nhiên 

Bé muốn giấu dịu êm 
Vào thiên đường màu nắng 
Giấu ngọt ngào sâu lắng 
Trong tình khúc dịu dàng

 Bé giấu thảm lá vàng 
Cùng mùa thu ngọt lịm 
Khắc thật sâu trong tim
Nụ cười lung linh ấy

 Bé giấu hoài giấu mãi 
Khoảng trời nhớ mênh mang


Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2016

vẫn Yêu.

Bà nè nhắm mắt lại nghe. Để tôi cắt tóc cho bà đẹp hơn. Để cho mái tóc gọn gàng. Rồi nhìn cái tướng cũng sang bà à. Bây giờ hai đứa mình già. Da nhăn, cũng hết mặn mà nét duyên Hồi xưa bà giống nàng tiên. Nết na thùy mị đão điên trai làng. Chọn tôi bà bước sang ngang. Tóc thề bà cũng mang sang nhà chồng. Hương hoa chanh bưởi tui trồng. Hái cho bà gội mà lòng tôi vui. Giờ đây tóc bạc da mồi . Thôi thì đừng để rối bời bà nghe Lại đây tôi cắt cho nè. Dù bà có xấu tui thề vẫn Yêu....ề vẫn Yêu....

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

Mùa đông


Ai mua… tôi bán… nỗi buồn…
Để gom vốn liếng đổi muôn tiếng cười.

Mỗi ngày rạng rỡ xinh tươi,
Môi hồng mắt biếc bao người thầm mơ.

Hỏi ai mua mấy vần thơ
Tôi đem bán nốt chẳng chờ đợi chi
Dư tiền mua nét nhu mì
Tiện mua luôn cả dáng đi vội vàng.


Mùa đông muộn đã chớm sang
Ai mua hộ cái nhỡ nhàng hết duyên
Để cho mãn nguyện bến thuyền
Để cho khổng tước đỗ quyên một nhà.

Đêm ngày dài ngắn lệ sa,
Ai mua… Tôi bán… rẻ… hòa vốn thôi…
Làn da vàng xạm đồi mồi,
Tặng luôn không bán… các thêm môi trầm…

Đông tràn mưa lạnh lâm thâm
Sầu dài vui ngắn mạch ngầm tái tê.
Giữ cho trọn kiếp câu thề,
Vẹn nguyên chẳng bán… si mê giữa đời…








Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

Cơn mưa chiều ở Sài Gòn



Hôm nay trời mưa vừa học xong ra đi ăn phở, đang ngồi ăn thì nghe có tiếng gọi của thằng nhóc.
- Chú ơi, bán con ly trà đá.
Để ý thấy nó lấy trong túi ra 7k, 2k trả ly trà đá còn 5k bỏ túi. Trời còn mưa nó ngồi bên vệ đường đục mưa, dáng người ốm với ánh nhìn nhút nhát.
Anh bán phở ra hỏi chuyện, mới biết nhóc nó quê ở An Giang Ngồi hỏi chuyện nó kể:
- Ba con mất lâu, mẹ lên đây đi làm (Long Thành) cũng hơn 1 năm, mà từ lúc mẹ đi đến giờ không có về, tết hay giỗ ba cũng vậy. Con có đứa em nữa, 2 anh em ở với ngoại.
Ở nhà, con đi làm phụ gáp tủ cho người ta, kiếm thêm tiền phụ ngoại nuôi nhỏ em đi học.
- Thế em bao nhiêu tuổi? 
- Dạ con 14 còn nhỏ em 10 tuổi đang học lớp 4.
- Thế nay em lên đây làm gì?
- Dạ ngoại con mất, con lên đây tìm mẹ.
- Thế em không có số điện thoại của mẹ hả?
- Dạ có, nhưng mà từ tết giờ số đó không liên lạc được. Lúc trước mẹ nói làm ở Long Thành nên con vô đó tìm mà không tìm ra.
Hết tiền nên con đi bộ từ Long Thành về đây, định mua ly trà đá uống nghỉ mệt rồi đi bộ ra bến xe miền Tây tìm xe xin về nhờ.
Thấy nó đói, anh chủ gọi vào làm cho nó bát phở. Nhìn dáng vẻ nó như kiệt sức do đói và phải đi khá xa... Ăn xong anh chủ hỏi:
- Thế giờ tính sao? 
- Dạ, giờ con đi bộ ra bến xe xin đi nhờ xe về.
- Không, ý anh hỏi mày: ba mất, mẹ giờ tìm không thấy. Ngoại cũng mất giờ 2 anh em tính sao?
- Con gửi em rồi lên đây tìm mẹ, giờ không thấy con phải về coi nó, còn cho nó đi học nữa.
Nó nói thêm: Con làm lương tháng 2 triệu rưỡi, giờ con cỡ nào cũng lo cho nó, không cho nó nghỉ học. Con trai không học thì được chứ con gái phải đi học mới tốt. Con thấy rồi!
Trong lúc chờ nó nghỉ mệt, tôi nói với anh anh chủ quán để em chở nó ra bến xe mua vé cho nó về. Rồi quay sang bảo nó:
- Anh trở cho mày ra bến xe mua vé cho mày về. Nó vui mừng gật đầu.
Tôi đưa nó ra bến xe, khi buớc ra về anh chủ quán dúi vào túi cho nó thêm 80k. Và bảo tôi, em đưa nó ra bến xe lo cho nó về giúp anh.
Nó không quên cúi đầu cảm ơn anh chủ quán
- Con cảm ơn chú!

Cuộc sống thế đấy. Có những phận người từ nhỏ luôn thiếu thốn và thua thiệt so với những bạn cùng lứa, dù cha mất, mẹ bỏ đi nhưng trong suy nghĩ họ vẫn cố gắng sống, cố gắng vươn lên.
Vươn lên trên hoàn cảnh lẫn cả cách suy nghĩ, bằng cách nào đó họ có thể hy sinh và làm tròn trách nhiệm để lo cho gia đình giống như nhóc này.
Cơn mưa chiều ở Sài Gòn tuy lạnh nhưng vẫn ấm lòng......!

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

Mưa Hè




Cơn mưa hạ còn hoài réo rắc
Để thu buồn bỏ mặt lá rơi
Cho ta trong dạ rối bời
Tiếng ve nức nỡ chơi vơi nỗi buồn
.
Nhìn cánh phượng rơi tuôn trong gió
Se sắc lòng ai có nghe chăng
Xót xa nỗi nhớ sao bằng
Tiếng mưa là tiếng sầu giăng tơ lòng
.
Tiễn đưa hạ thầm mong còn mãi
Gió mưa buồn tê tái tâm tư
Hạ đi có biết bây chừ
Phượng buồn khóc đẫm áng thư mất rồi
.
Ngồi đây dạ bồi hồi nhớ lắm
Mắt hoen sầu lệ đẫm trong tim
Phượng ơi em biết đâu tìm
Xác rơi tàn úa mưa thêm não nề
.
Mình lối cũ ta về lê bước
Ước chi giờ mình được trong tay
Đi qua hết đoạn đường dài
Dù cho hạ vắng lòng đây vẫn còn
.
Mưa cuối hạ héo hon nỗi nhớ
Nhớ nhau nhiều và nhớ nơi xa
Nhớ em dáng nhỏ mặn mà
Nụ cười hoa nở làm ta đắm chìm
.
Sân trường vắng sao thêm rất lạ
Ôi nảo nùng tơ tả gió mưa
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Nhìn thu mang đến lưa thưa lá vàng
.
Sao ai nỡ đem mang mùa hạ
Đến nơi nào cho lá rơi rơi
Mà mưa cứ đổ liên hồi
Để lòng riêng nhớ mãi thôi mưa hè

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015

Con xin Mẹ

Con xin Mẹ, thôi đừng khóc nữa
Hãy lau dòng lệ chứa đau thương
Đợi khi hết kẻ qua đường
Con về với Mẹ, màn sương phủ nhòa

Đời đói khổ, ngày qua tháng lại
Mẹ con mình, kiếp phải lầm than
Lẻ loi cuộc sống cơ hàn
Đêm tàn phố lạnh, ngồi mang nỗi sầu

Con vẫn biết, còn đâu để đợi
Một mái nhà, lúc mỏi dừng chân
Mẹ ơi đói khổ bao lần
Con nhìn Mẹ tủi, vì thân héo gầy...! 

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

chim trắng mồ côi

Giá có thể ôm vai anh mà khóc
Để hôm nay cho mái tóc thôi bay
Để cuộc đời có một chút để say
Để ước mộng khỏi đắng cay dối trá

Em đã gửi tình yêu anh vào lá
Lá bay lên hãy biến hóa thành chim
Hãy bay đi và tìm đến con tim
Người yêu hỡi chớ đắm chìm quên lãng

Em vẫn đợi dù vẫn còn tia nắng
Đợi anh hoài như chim trắng mồ côi
Có bay đi thì cũng phải có đôi
Sao em vẫn đơn côi trong ảo vọng