Tôi là một kẻ nhà quê
Hồn tôi cỏ mọc chân đê bốn mùa
Hồn tôi một tiếng gà trưa
Tự thời xa ấy , vẳng đưa về nguồn
Hồn tôi một chút dế buồn
Giang hồ chí lớn , cỏ vườn buộc chân
Thơ tôi lời của nông dân
Hoa đồng cỏ nội , chỉ ngần ấy thôi
Khi vui thơ hát thành lời
Khi buồn thơ gữi gió trời thổi bay
Đôi khi thơ giống người say
Bao nhiêu gan ruột , đem bày hết ra
Trời còn làm hạt mưa sa
Thì còn hoa mướp hoa cà thơ gieo
Rượu ngon đâu đến nhà nghèo
Nước trời mong giọt trong veo đầu mùa
Mưa tốt lúa , nắng tốt dưa
Thơ là câu chuyện nắng mưa ngày thường
Rạ rơm hồn vẩn còn thương
Trách sao thơ mãi vấn vương khói đồng
Vì còn yêu quá hương bùm
Mơ vì thơ đó vẩy vùng đâu xa
Trúc tre buộc mối quê nhà
Càng đi xuống phố càng ra vụng về
Tôi là một kẻ nhà quê
Hồn tôi gió lộng chân đê bốn mùa ...!
....................QL................................